Đã
bao năm, mỗi sáng vẫn café một mình. Có những khoảnh khắc chỉ thích một
mình nhấm nháp từng giọt café như gậm nhấm một nỗi nhớ muôn thuở. Chỉ có
một mình và một mình để tự do ...nhớ.
Sáng nay café một mình, Sài Gòn chợt mưa chợt
mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa, em ơi em ơi
Nhớ em bao nhiêu cho vừa, em ơi em ơi
Ừ,
chỉ có ngồi một mình nhớ mới đã, không có ai để ngắt ngang nỗi nhớ. Mắt
nhìn ra đường, Sàigòn buổi sáng đã bắt đầu tấp nập, vậy mà hồn cứ bay ngược về
một thời quá khứ thật xa.
Đã
bao năm, mỗi sáng chỉ có nửa giờ để café một mình, để vẫn vơ, để một mình hoài
niệm một thuở tình đầu.
Đã
bao năm, hàng ngày chỉ cần nửa giờ là đủ, để tạm cất nỗi nhớ vào tim, yên đó,
đứng lên cho cả ngày lao vào đời thực tại bộn bề. Rồi sáng hôm sau vẫn
một mình café, vẫn một mình nhớ một người. Ba mươi năm, vẫn nhớ. Tình đầu dai
dẳng quá ...
0 comments:
Post a Comment