Nửa
đêm về sáng, mưa rì rào ngoài khung cửa. Những cơn mưa khuya cũng bất chợt, vội
vã, có lúc ào ạt như bất cứ cơn mưa nào ở Sàigòn. Tỉnh giấc, kéo vội tấm chăn.
Tưởng như mưa khuya ru đời trong giấc ngủ vùi, nhưng dòng đời cứ tuôn chảy.
Ngoài kia đã có tiếng rao hàng : “Bánh
mì Sài gòn”. Biết rồi, chẳng lẽ bánh mì ở một nơi nào khác. Choàng
dậy, mở vội cánh cửa định mua vài ổ. Nhưng không kịp, có kêu lớn vẫn không kịp.
Tiếng rao vụt qua, chỉ thấy thấp thoáng bóng một chiếc xe đạp và cái nón lá.
Chẳng hiểu che chắn như thế nào trong cơn mưa. Rao to bằng loa, đạp xe ào ạt
như vào đường đua, ai chặn lại cho kịp. Người Sài gòn từ lâu vẫn khóa cửa cẩn
thận, phải có thời gian để mở cửa chứ ! Sao không đạp xe thong thả hay dẫn bộ
có khi bán đắt hàng hơn ? Sao cứ cắm đầu mà đạp với tiếng rao át tiếng
mưa lẫn tiếng gọi của khách hàng thế kia ?
Vội vàng làm gì cho đời mãi cứ tất bật, long đong ?
0 comments:
Post a Comment