Đời không như là
mơ, đời là vạn ngày sầu … Đời lúc thăng, lúc trầm, lúc vui, lúc buồn, lúc
sướng, lúc khổ … Và hình như niềm vui ít, nỗi buồn nhiều hơn nên con người cứ
cất tiếng than van, lắm lúc đến não ruột. Mà nếu cứ nghe mãi tiếng thở
than âu sầu “nguyên chất”, chính loài người cũng phát ngán, nên dòng nhạc “sến”
ra đời (!). Từ đó, khi gặp chuyện buồn, khi thất tình, thất nghiệp, thất bại,
khi nghèo… thay vì kêu trời, kêu đất, thở ra, thở vô, con người cất tiếng
hát. Chỉ vài câu hát, có thể nỗi sầu sẽ vơi đi rất nhiều.
Than tình :
Thôi rồi, ta
đã xa nhau
Kê từ đêm
pháo đỏ, rượu hồng
(Cho vừa lòng
em)
Than nghèo
Đời nghèo
chẳng dám mơ tình thương
Trời cao có
thấu, cúi xin người ban phước cho đời con
……………………….
(Kiếp nghèo)
Than phận :
Đời tôi cô đơn,
nên yêu ai cũng không duyên.
(Người yêu cô
đơn)
Có lúc dòng nhạc
này được gọi là nhạc vàng, ủy mị. Rồi sau đó gộp chung gọi là nhạc “sến”. Cái
nghĩa của từ “sến” đến nay vẫn còn đang tranh cãi, chưa có kết luận chính thức
nào. Thôi, cứ tạm gọi là “sến”, vì chưa biết gọi là gì, chứ không có ý gì khác.
Nhưng thực tế nhạc “sến” cứ sống dai dẳng trong đời, từ thế hệ này sang
thế hệ khác. .. Dòng nhạc "sến" hình như không bao giờ chết vì nội
dung, ca từ, giai điệu như len lỏi vào từng nẻo tâm hồn con người. Những
cảm xúc vui buồn, yêu thương, than thở, buồn chán trong từng bài hát thường
được thể hiện bằng giai điệu bolero hay rumba rất “đã”, không cường điệu, màu
mè, dễ nghe, dễ hát theo "chách,
chách, chách, từng tưng”. Nghe những bài nhạc "sến" ai
cũng có thể hiểu rất nhanh bài hát muốn nói lên điều gì. Sử dụng từ
"sến" cũng không sao, nhưng những người tự cho mình "không
sến" cũng phải chào thua sự hâm mộ của người nghe đối với dòng nhạc
sến.
Nhạc “sến” là
một nốt lặng trong cuộc đời, như những phút giải sầu, như cái bậc chiếu nghỉ
trên những bậc thang. Than van một vài câu để cho đời thêm nên thơ, không hẳn
là bi quan, ủy mị.
Nhớ lại một
thời …
Sau một ngày đào
kinh làm thủy lợi, vắt hết sức với bùn, đất, mưa nắng, đội quân lao động trở về
lán trại mệt nhoài, nằm lăn ra .. thở, chờ tắm rửa, cơm nước và nghỉ
ngơi. Chợt cái loa sắt từ căn chòi của ban chỉ huy nông trường bật phát inh ỏi
:
“Sản xuất và chiến đấu, sản xuất và chiến đấu
Cả nước lên đường, lên……. đường, ………..”
Cả đội bật dậy,
nhìn nhau, thở hắt ra rồi nằm ọp xuống, bịt lỗ tai, hết hơi, chỉ muốn lên
giường. Muốn sản xuất và chiến đấu cũng phải chờ đến sáng mai. Nhạc phát không
đúng lúc.
Lớp trẻ thời đó
thiếu đói một dòng nhạc tình, nhạc đời. Chỉ nghe được các bản tình ca trong
chiến tranh, tình khúc của Nga và nhạc không lời ngoại quốc. Khi chán đời chỉ
dám hát khe khẽ : “Lỡ mai anh chết em có
buồn không” …
Nhưng nếu
“than thở kiểu nói thẳng, nói phứt ra” với những ca từ của một số tác phẩm nhạc
trẻ hiện nay thì quả thật, không dám hát. Điều này, có rất nhiều bài viết đề
cập đến, nên cũng không dám bàn thêm.
0 comments:
Post a Comment