Trái tim phiền muộn đã vui lại một giờ


Có lẽ sẽ còn lâu lắm, rất lâu hay sẽ không bao giờ đời có được một Trịnh Công Sơn thứ hai. 
​“Trịnh Công Sơn viết nhạc như lấy đồ trong túi của mình”, một nhận định dí dỏm lại khá chính xác của nhạc sĩ Văn Cao.
Để rồi bất cứ ai nghe những giai điệu, ca từ trong các tình khúc Trịnh cứ tưởng như có mình trong đó, như đang nghe những lời thì thầm từ cuộc tình của một thời. Những tình khúc cất lên được những nhịp đập của tất cả trái tim đang thổn thức vì em, vì yêu, vì nhớ, vì tình…

Tiến sĩ Cao Huy Thuần nói: “Bài nào của Sơn mà không có chữ em, chữ yêu, không có chữ tình, chữ tin chắc chắn không phải là bài hát của Trịnh Công Sơn. Đó là Trịnh Công Sơn giả cầy” (trích: Paris, tiếng hát Trịnh Công Sơn, nhà văn Nguyễn Quang Sáng).
“Em”, “Yêu”,” Nhớ”, “Tình”… tất cả, trong tình khúc Trịnh Công Sơn dường như chỉ dành cho hoài niệm, ký ức, những mối tình đã qua theo năm tháng…


Ôi áo xưa lồng lộng
đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
Xóa một ngày đìu hiu

Trái tim con người hình như được lập trình sẵn, chỉ cho phép nhận dạng chữ “yêu” với một người, chỉ một người. Dù mai sau có ai đi nữa, chương trình nhận dạng sẽ báo lỗi “không phải tình yêu”. Để khi cuộc tình lặng lẽ trôi đi để lại nỗi nhớ, nỗi  buồn…  ngàn năm.

Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn
Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm

Nỗi nhớ, nỗi buồn không ẻo lả, yếu đuối, sướt mướt nhưng cứ lãng đãng, âm ỉ, lúc lắng xuống lúc trào dâng, mượt mà một hình bóng cũ.
Dáng em trôi dài trôi mãi trôi theo ngàn năm
Tâm sự, hạnh phúc, đau đáu nỗi niềm với người không hiện hữu trong cuộc đời mình, người của ngày xưa.

Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau
… … … … … …
Bao nhiêu năm, cuộc tình trôi đi nhưng vẫn cứ loanh quanh trong cuộc mộng ảo. Có những nỗi đau vì tình nào lãng đãng, dai dẳng bám riết hết một đời người? Cuộc tình không có tuổi?

Làm sao em biết bia đá không đau?

Để một ngày nào đó, tìm lại người của ngày xưa, bất chợt tìm lại cảm xúc  hạnh phúc thật trong cơn ảo mộng. 

Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng
Tình ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động hết cuộc đời lênh đênh.

Cho dù chỉ là một cuộc tìm về, tìm lại để nhặt nhạnh một chút hạnh phúc sót lại bên bóng hình người xưa cũ, nhưng cũng đủ trái tim bao năm phiền muộn đã vui trở lại, dù chỉ được một giờ.
Ôi trái tim phiền muộn đã vui lại một giờ

Như bờ xa nước cạn đã chìm vào cơn mưa

0 comments:

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More