Kiểu uống cà phê Sàigòn


Không phải là vùng đất trồng café , nên làm quái gì có thứ cà phê chính hiệu SàiGòn. “Chính hiệu” và “đặc sản” của café  Sàigòn ở chỗ cái kiểu uống và vô số quán café
Những quán cà phê vẫn mở cửa suốt ngày
Trên những con đường Sài Gòn hôm nay


Sàigòn có những quán cà phê sân vườn rộng rãi,sang trọng với đủ thứ  tên ứng với từng phong cách khác nhau  : Tây như Lamer, Yesterday, The Yourney… Hoài niệm xưa như Ký Ức, Một Thuở, Lối Về  … Chút triết lý : Du Miên, Miền Đồng Thảo, Cõi Riêng … Một chút ấn tượng ngồ ngộ : Nếp, Cây Táo Gai, Mái ngói đỏ, Phía nắng ngày mới . Khách vào quán, đã thấy được không khí tĩnh lặng, trầm mặc. Mọi tất bật  đời thường dường như đã được bỏ lại sau lưng, dành cho những phút thư giãn bên bạn bè, người yêu, người tình hay chỉ với một mình lắng đọng, suy tư vừa nhấp từng giọt đắng vừa thưởng thức dòng nhạc yêu thích.   
Nhưng những quán café nói trên dù sao cũng chỉ mới phát triển sau này, trừ số ít quán café xưa danh tiếng và chỉ tập trung ở khu trung tâm như Givral, Brodard hay nằm trong nhà hàng như Continental. Nên cái chính hiệu của café Sàigòn là tiệm nước xưa(giờ đã “tuyệt chủng”) café quán bên đường, café vỉa hè, café hẻm, café bệt với khách hàng cùng kiểu uống rất Sàigòn. Đa số khách kêu có một thứ : café đá, một phút sau ly café (có khi nguyên liệu không có chút café nào) được đem ra. Quậy đường, nhấm nháp sau đó là … ực, rít một điếu thuốc, rót trà … ực tiếp và rời quán đi làm. Đó là những động tác thưởng thức café sáng thường nhật của dân lao động Sàigòn chính hiệu. Họ không có thời gian và cũng không có thói quen ngồi đồng ở quán .Tên của quán đôi khi do khách hàng đặt như quán đầu hẻm, quán ông già, quán bà béo, quán cây trứng cá, quán em mặt mụn … rất bình dị ứng với cái giá cũng rất bình dân.

Em thử hình dung một ngày trái đất thiếu cà phê
Đường phố Paris sẽ biến thành đường rừng       
Và sông Seine không chảy nổi     

Và Luân Đôn sương mù sẽ ngưng    




Cũng như vậy, nếu một ngày Sài gòn không còn  quán vỉa hè chắc Sài gòn cũng sẽ trở thành đường rừng. Và tôi sẽ không còn ly cafe buổi sáng, tờ báo và …những giâyphút thư giãn hiếm hoi.  Mà nếu pha cà phê gói, quậy lên, rồi ngửa mặt lên để hít hà trong nhà hay trong bốn bức tường cơ quan như trong cái clip quảng cáo cafe nào đó trên tivi thì chán quá….. !
Ghiền caphe chỉ là cái cớ, cái chính là không khí ở quán caphe vỉa hè. Café vỉa hè đã gắn với cuộc sống của người dân Sài gòn từ bao năm qua, như  một cái trạm dừng chân trong một ngày, một đời  loanh quanh mỏi mệt. Ngồi ở cafe vỉa hè để nhìn ra cuộc đời, một góc đô thị Saigon thu nhỏ, đủ thứ hình ảnh, cảm xúc vui buồn, nhớ nhung  và cả việc đôi  khi chứng kiến chuyện giật dọc đường phố. Từ xưa đến nay, cafe vỉa hè là nơi để điệp viên, nhà báo lấy tin; nhà văn, nhà thơ lấy cảm xúc; nhà buôn dọ (tham khảo) giá, chào hàng; nhà đầu tư chứng khoán … nói dóc, người bán vé số chào mời và còn đủ thứ “nhà”  khác ngồi thở, nghỉ mệt; người thất nghiệp, thất tình, thất bại ngồi suy tư, mông lung, gậm nhấm nỗi buồn để tìm cách làm lại cuộc đời, cuộc tình ….

Ở miền Nam uống café vỉa hè, phần lớn là café đá, ít người uống café đen, mà đã café phải có bình trà hay ít nhất cũng ly trà. Nên café và trà thường hay “song hành” với nhau giống như nhậu rượu đế nóng gắt cổ phải có trà đá “chữa lữa” vậy. Một thứ café Sài gòn chính hiệu

0 comments:

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More